Tin nổi bật

Tôi ham muốn chính em gái ruột của mình

Theo blog tam su, bế em lên giường mà trong người tôi nóng ran. Nếu nó không đánh và la hét có lẽ tôi đã xâm phạm chính em gái mình.

Tôi có đứa em gái nhỏ hơn 5 tuổi. Gia đình tôi cho em đi du học bên Pháp từ lúc 9 tuổi! Em xinh xắn, hồn nhiên và rất thông minh. Càng lớn em càng đáng yêu và xinh đẹp. Vào năm 18 tuổi, em không may gặp tai nạn và bị liệt hai chân. Kể từ đó tâm tính em cũng thay đổi hẳn. Em ít nói và thường chỉ thích ở trong phòng đọc sách một mình.

Vì muốn có người trò chuyện cùng em, em lại không quen người lạ nên bố mẹ cho tôi sang bầu bạn tam su với em cũng là để nâng cao thêm kiến thức kinh doanh của tôi sau này phụ giúp gia đình (Nhà tôi làm kinh doanh các thiết bị chiếu sáng).


Khi vừa xuống sân bay tôi đã bị hút hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên đối với cô em gái đang ngồi xe lăn của mình. Cũng đã lâu lắm rồi tôi không được gặp em. Em vẫn xinh đẹp nhưng khuôn mặt luôn đượm nét buồn. Nhìn em như vậy tôi thấy xót xa lắm, tôi tự nhủ là luôn bên cạnh em và sẽ cố gắng bằng mọi giá để em đi lại bình thường như trước.

Tôi và em ngủ cùng một tầng lầu, nhiều khi tôi còn giả vờ qua phòng em mượn sách hay nói là đọc chỗ này không hiểu chỗ kia không hiểu để được nhìn em. Phòng em tôi cứ như là một thư viện lớn bởi thế tôi càng có cớ để gần em.

Có một lần ba mẹ tôi về Việt Nam hơn năm tháng, và với thời gian đó chỉ có tôi và em gái sống chung ở một nhà. Em tôi không tiện đi lại nên nhiều khi tôi cũng phải bế em đi đây đó vì không thể đi bằng xe lăn được.


Một ngày nọ em đang ngồi ngoài vườn, em gọi tôi nói là muốn vào phòng ngủ do mệt vì đọc sách. Tôi bế em lên giường mà trong người cứ nóng lên và chỉ thiếu một chút nữa là tôi đã xâm phạm chính em gái mình. Nếu lúc đó em không đánh tôi và la hét lên thì thật sự tôi không biết mình sẽ làm ra những chuyện tày trời gì.

Đã 7 năm trôi qua kể từ ngày đó, cả tôi và em đều không ai nói ra chuyện này. Từ ngày hôm ấy, em không cần tôi bế hay giúp đỡ gì ngay cả khi em bị ngã. Ba mẹ tôi có gạn hỏi thì em lại nói là vì tôi ít sống với bao gia dinh nên em tự dưng không quen khi có thêm một người anh.



Tôi cũng tự cảm thấy xấu hổ nên chỉ dám âm thầm và quan tâm em từ xa. Và hiện giờ khi bệnh tình của em đã đỡ hơn, chúng tôi cũng về Việt Nam hơn hai năm mà trong đầu tôi lúc nào cũng có em xuất hiện. Nhưng tôi lại không được nói chuyện với em, thậm chí em còn không cho tôi gặp mặt dù sống cùng nhà.

Chẳng hiểu sao điều đó làm tôi phát điên. Tôi đang có ý định sẽ đi du học lại để không gặp mặt em nữa và sẽ bớt nghĩ đến em hơn nhưng cứ nghĩ đến viễn cảnh không được biết cuộc sống hàng ngày của em, không được gặp em tôi thật sự không chịu nổi. Tôi quả thực là một kẻ biến thái chứ chẳng phải con người khi có ham muốn với chính em gái mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Designed by Templateism.com Copyright © 2015
Hình ảnh chủ đề của Bim. Được tạo bởi Blogger.