Những ngày gần đây, người ta xôn xao khắp nơi bàn tán về chuyên án triệt phá đường dây người mẫu, diễn viên bán dâm ngàn USD ở Sài Gòn. Theo công an nhận định, đây là đường dây mại dâm cao cấp liên quan đến người mẫu, diễn viên, ca sĩ lớn nhất từ trước đến nay. Với cái giá 1.000 USD/lượt, các cô gái trẻ với cái danh người mẫu, ca sĩ, diễn viên "hoạt động trong nghệ thuật" dễ dàng kiếm chác hàng chục triệu mỗi đêm. Chưa kể đến những “sex tour” với mức hàng chục ngàn USD/chuyến, sẽ được chia đều vài trăm USD cho mỗi đào và tú ông, tú bà.
Nếu để nói về nghề kiếm chác bằng thân xác, có lẽ chẳng gì "lên nhanh" bằng công việc này nhưng lại là việc bị người đời nhìn với ánh mắt khinh bỉ. Thử làm một phép tính nhỏ, mỗi lần đi khách, các cô gái kiếm được khoảng 500-800 USD, mỗi ngày "làm việc" với vài cuốc khách, đừng thắc mắc khi họ xài đồ hiệu, tiêu tiền lắm khi còn hơn cả dân buôn mài mặt làm ăn chân chính.
Kiếm tiền quá dễ, các cô gái không biết rằng mải mê chạy theo những đồng tiền bất chính ấy chỉ khiến con đường tương lai ngày một tối dần. Khi lên facebook, đố ai biết được đằng sau những bức ảnh long lanh ở bể bơi 5 sao trong resort hạng sang nhất, trong những căn phòng lấp lánh đồ đắt tiền, trong cả những chuyến du ngoạn nước ngoài mà tuyệt nhiên không thấy chụp cùng doc bao gia dinh, bạn bè..., là một sự thật hiển nhiên: đi khách! Chỉ nhìn qua vẻ hào nhoáng ấy, qua cái cách kiếm tiền nhanh chóng ấy đã khiến những cô gái có ước mơ đổi đời thật mãnh liệt, suy nghĩ rằng "Các chị làm được, có gì mà em không thể?". Lẽ nào, các cô gái còn quá trẻ để hiểu rằng, cách kiếm tiền siêu nhanh ấy đi kèm với một kết cục ê chề, không ai mong muốn.
Từ một ngôi làng hẻo lánh ở Tuyên Quang, cô gái sinh năm 1994 M.L lên Hà Nội, trở thành sinh viên trường dân lập, tuy còn đậm nét quê nhưng có lẽ vẫn nổi trội hơn bạn bè đồng trang nhờ làn da trắng và gương mặt khả ái.
Nếu chỉ từ bỏ vùng quê với mục đích được học hành đến nơi đến chốn, ra trường tìm công ăn việc làm ổn định, một cô gái thân cô thế cô như M.L chắc chắn phải chật vật rất nhiều. Trái với bạn bè đồng lứa, miệt mài học tập và lao động chân chính, L. nghĩ ngay đến cuộc sống giàu sang của các cô gái mà cô từng nghe hay đọc đến.
Thuê căn phòng nhỏ hẹp ở khu Nhân Chính (Thanh Xuân, Hà Nội) làm nơi lui ra vui vào, L. tạo ấn tượng với những người dân quanh đây bởi việc sáng cắp cặp đến trường làm sinh viên, giới thiệu mọi người về công việc làm thêm: PG ở quán rượu. Tối đến, L. lại thay những bộ váy ngắn nhất có thể, chỉnh trang lại gương mặt nhờ mang nét baby mà L. thường "đắt khách" hơn các bạn "đồng trang lứa". Giờ "làm thêm" của cô gái bắt đầu từ 9h tối đến tận sáng hôm sau, và nhiều hôm sau nữa nếu như "khách" muốn L. ở lại tham gia các cuộc "bay" - tất nhiên là được trả tiền đàng hoàng.
Sống ở Thủ đô phồn hoa, náo nhiệt, M.L cũng quen với những lần làm PG rót bia, tiếp rượu cho khách rồi ngủ luôn cùng khách để lấy tiền trang trải cuộc sống. Dần dần, gương mặt đậm chất baby ấy quen "nghề", sành sỏi hơn. Đêm vẫn chăm chỉ "kiếm tiền" bằng nghề mà ai-cũng-biết-là-nghề-gì, mơ mộng về Hà Nội với những giấc mơ đổi đời thật sự mà không cần để ý tới danh dự, nhân phẩm của một người con gái. Ban ngày, cô gái 21 tuổi vẫn hồn nhiên lên giảng đường, đem cái mác sinh viên dân lập đi giới thiệu với các thiếu gia, đại gia quen trên bàn nhậu "Em là sinh viên ạ!". Cái mác ấy, cộng với gương mặt hương đồng gió nội giúp M.L có "thu nhập" sống ổn định, thậm chí khá thoải mái giữa Hà Nội đắt đỏ. Khi đó, mọi ánh mắt của người dân xung quanh nhìn vào L. chỉ còn là sự coi thường, khinh bỉ.
Ít ai biết rằng, M.L đã từng nhìn những cô gái có cuộc sống hào nhoáng trên mạng xã hội và thèm khát đến mức nào. Những bức ảnh ăn chơi trên bar, hưởng thụ ở biển, du hí nước ngoài và sở hữu túi hàng hiệu, ngồi cạnh tay lái nào Range Rover, Audi A6, Merc S..., tiêm nhiễm vào đầu một cô gái tỉnh lẻ, lên Hà Nội khát khao mong đổi đời. Họ cũng biết rằng đằng sau sự hào nhoáng ấy là chuyện mua bán dâm với cái giá cắt cổ. Để rồi, bằng mọi cách, bằng tuổi trẻ và vốn tự có, những cô gái PG quán nhậu như M.L cố gắng "noi gương" đàn chị để thoát khỏi phận nghèo, sẵn sàng bán đi danh tiết. Con đường đưa các cô gái trẻ đến với sự giàu sang bằng "vốn tự có" này sẽ khiến các cô phải trả giá đắt hơn nhiều so với những gì các cô nhận lại.
Cũng làm PG, ngoài việc tiếp thị rượu trên quán bar, Thùy Dương (SN 1992) lại thích chụp ảnh cho các nhãn hiệu đồ lót, đồ ngủ để "nâng giá" bản thân. Cô gái 23 tuổi thích tham gia những hội, nhóm trên mạng xã hội, để mỗi lần "offline", gặp mặt ở ngoài thì dễ dàng chọn cho mình đối tượng thích hợp. Đằng sau vẻ mặt non nớt Dương trưng ra cho đàn ông thấy, là sự già dặn từng trải đáng nể. Dương tuyên bố, chỉ cặp kè trai có điều kiện, nhưng cặp thì cặp, cô vẫn phải "đi khách" vì lấy đâu ra bất cứ nghề gì đem lại mấy triệu/đêm dễ dàng bằng "việc" này. Mong ước của Dương là cuối năm nay có tiền sửa lại mặt cho giống hot girl, và cũng để giúp mình có nhiều cơ hội quen với đại gia và cô bất chấp tất cả miễn là có tiền để đổi đời - đổi vận.
Những suy nghĩ kiếm tiền thật nhanh và nhàn hạ, cứ từng ngày thúc giục trong đầu các cô gái khoác lên mình tấm áo PG cho các nhãn hiệu thuốc lá, rượu bia, chụp ảnh nội y... Đích đến của họ không khác gì là một cuộc sống nhàn hạ, sáng ăn sáng ở khách sạn 5 sao, đêm uống vang ở những quán bar đắt đỏ, hè đến thì du lịch nước này nước kia và tự tin mua các món đồ hiệu, sau này "hạ cánh" an toàn bằng cách trói được một thiếu gia ngờ nghệch, bỏ qua mọi lời khuyên răn của mọi người xung quanh. Xuất phát điểm đều từ những vùng quê nghèo nàn, ra Hà Nội khi vẫn mang hơi hướng "hương đồng gió nội", nhưng quyết tâm đổi đời bằng mọi giá, dù phải bán rẻ nhân cách, phải chịu điều tiếng của người đời. Cách sống ấy, cách nghĩ ấy vẫn tồn tại ở nhiều bạn trẻ và quả thực đã đến lúc báo động.
Có lẽ, chúng ta sẽ cần hơn nữa những vụ phanh phui các đường dây bán dâm hàng trăm đô, nghìn đô. Để cho những cô gái khát vọng đổi đời như Dương, như M.L và vô số các cô gái "hương đồng gió nội" khác hiểu rằng, đằng sau những hào nhoáng giả tạo trên Facebook, những số phận ăn hưởng sung sướng tưởng tượng ấy, sẽ là cái giá đắt đỏ phải trả nếu như mọi thứ bại lộ. Giá như trước khi đánh đổi tuổi xuân và chính danh dự của mình, họ dành ra vài phút để cân đo đong đếm rằng: Làm gì có thứ gọi là an nhàn nếu như không lao động một cách chân chính? Họ sẽ được gì và mất gì khi đánh mất danh tiết, bị người đời cười chê, khinh bỉ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét