3 năm như vậy, tôi từ chối tất cả những người đàn ông đến với mình. Không ai hiểu lý do vì sao, chỉ có tôi hiểu rằng, tôi đã yêu anh quá nhiều. (ảnh minh họa) |
Tôi còn nhớ như in cái cảm giác hạnh phúc lúc đó:
- Em à, tối nay anh có bất ngờ dành cho em đây. Mình đi ăn em nhé!
Sau câu nói ấy, anh không quên hôn tôi một cái qua điện thoại và nói lời có cánh: "Anh yêu em!".Cái cảm giác ấy với một người đang yêu như tôi thì làm sao tôi quên được. Tôi yêu anh, tin tưởng anh, đã từng nghĩ, anh là hạnh phúc của đời tôi. Thế nên, cái ngày tôi biết tin anh có vợ, tôi đã suy nghĩ rất kĩ nhưng cuối cùng vẫn quyết định ở lại bên anh, chỉ để yêu anh và hết lòng hết dạ vì anh.
Đã hơn 3 năm kể từ ngày tôi biết anh có gia đình, tôi vẫn yêu anh và tin anh sẽ là chỗ dựa của mình. Chỉ cần những lúc tôi cô đơn, mệt mỏi, anh ở bên tôi, thế là đủ rồi. Tôi là kẻ thứ ba nhưng giống như con thiêu thân, cứ lao vào anh mà không tính toán gì.
Người ta bảo, những cô gái yêu đàn ông có vợ thường là ham muốn tiền bạc của họ. Trở thành bồ nhí không có mục đích nào khác là cặp bồ để moi tiền. Nhưng tôi thì hoàn toàn không. Tôi đến với anh vì tình yêu, không vụ lợi và toan tính. Ngay cả khi biết anh có gia đình, tôi cũng vì yêu anh mà hi sinh tất cả, mà chịu đựng tất cả.
Một người con gái không kém về nhan sắc như tôi, lại có thể hoàn toàn có được tình cảm của người đàn ông giàu có, hà cớ gì tôi yêu anh nếu không phải vì tình yêu thực sự?
3 năm qua, anh cũng chưa từng gây tổn thương cho tôi. Anh chăm sóc tôi ân cần, tận tình. Tôi luôn giữ khoảng cách nhất định với anh khi ra ngoài, luôn tạo không gian cho anh khi anh bên vợ con. Và thời gian của tôi phụ thuộc vào anh. Khi anh nói tôi đừng gọi điện nhắn tin, tôi không gọi, không nhắn gì. Khi anh bảo tôi đừng quá yêu anh, tôi nín nhịn, coi như là điều anh nói có lý, tôi chấp nhận làm một người đứng sau người vợ của anh, âm thầm và chân thành như thế.
3 năm như vậy, tôi từ chối tất cả những người đàn ông đến với mình. Không ai hiểu lý do vì sao, chỉ có tôi hiểu rằng, tôi đã yêu anh quá nhiều.
Tôi còn nhớ có lần anh nói với tôi rằng:
- Em à, anh biết em yêu anh nhiều lắm, nhưng mà, em cũng nên tìm cho mình một người mà em có tương lai. Như anh, anh sẽ không cho em được danh phận gì ngoài sự quan tâm và tình yêu thực sự.Tôi cười và đáp với anh rằng:
Em không cần danh phận gì cả, chỉ cần anh yêu em và cho em được yêu anh, được quan tâm anh, được gần anh, được anh ôm vào lòng những lúc em mệt mỏi, như thế là quá đủ.Anh lại ôm tôi nhẹ nhàng, hôn lên má tôi và rơi nước mắt. Tôi hiểu, thật tình anh rất yêu tôi. Một người đàn ông không thể khóc nếu như họ không thật lòng yêu thương mình.Nhưng 3 năm, có lẽ, người đàn bà trong tôi đã khác. Thiên chức và khát khao làm mẹ trong tôi đã trỗi dậy, nhất là khi tôi thấy chúng bạn có con cái đề huề, gia đình hạnh phúc. Người ta công khai đi với chồng con mình, còn tôi vẫn lẻ bóng. Chỉ khi nào đi chơi xa, nơi mà không ai biết đến anh, tôi mới được phép xuất hiện bên cạnh anh.
Tôi gọi cho anh và nói sau khi đã suy nghĩ quá rõ ràng, kĩ càng và cặn kẽ:
- Anh à, em muốn có con?
- Với ai?
- Đương nhiên là với anh rồi, anh hỏi gì lạ vậy?
- Em đã suy nghĩ kĩ chưa?
- Em đã suy nghĩ rất kĩ rồi, có được không anh? Em muốn được làm mẹ, được làm mẹ của con anh.
- Ừ… Nhưng mà, anh không muốn em phải ràng buộc với anh, anh không thể cho em gì hơn nữa. Nếu em có con, sau này anh phải có trách nhiệm với em cả đời. Anh không thể để em và con bơ vơ khi anh là cha đứa trẻ.
- Còn nếu em một mình?
- Anh có thể để em đi lấy chồng, để em thuộc về người đàn ông khác và họ sẽ thay anh chăm sóc em?
- Vậy anh không muốn có con với em?
- Ừ, ít ra thì em nên có con với một người đàn ông xứng đáng. Khi em có chồng, làm mẹ rồi, em sẽ từ bỏ được anh và không còn tha thiết yêu anh nữa. Anh không muốn em phải hối hận khi có con với anh.
- Nhưng em vẫn muốn có con với anh thì sao anh
Anh gằn giọng:
- Anh đã bảo không được là không được, anh sẽ không đồng ý chuyện đó. Em đi lấy chồng đi, anh không bỏ vợ đâu. Anh chưa bao giờ có suy nghĩ đó. Anh cũng không muốn có rào cản nào khiến gia đình anh tan nát. Nếu có thêm một đứa con, anh không đảm bảo sẽ hạnh phúc với hai bên đâu. Anh tin là em sẽ hiểu cho anh.
Tôi không nói gì và cúp máy. Tôi đau khổ nhận ra, anh thật tình không muốn ràng buộc với tôi. Hay là 3 năm qua đã khiến anh chán tôi rồi. Anh không còn muốn được ở bên tôi nữa? Anh là người có trách nhiệm với gia đình và hơn hết, anh có trách nhiệm với con cái. Có lẽ, anh sẽ từ bỏ tôi thật rồi!Một người đàn ông cũng yêu vợ hết lòng nhưng cũng dành trọn tấm chân tình cho bồ, liệu rằng, anh ta có thật sự chân tình với cả hai, hay tôi chỉ là trò tiêu khiển của anh ta?
Tôi đã yêu thương anh hết lòng, hết dạ. 3 năm qua tôi nhận được gì? Hạnh phúc thì ít, đau khổ thì nhiều, nhưng tôi vẫn bên anh, không một chút oán thán. Giờ thì tôi muốn hi sinh cuộc đời, muốn làm mẹ đơn thân mà anh không đồng ý? Liệu có phải anh ích kỉ gạt bỏ tôi khỏi cuộc đời anh hay anh thật sự muốn tốt cho tôi, muốn tôi có một mái ấm? Tôi vì quá yêu anh mà mù quáng, không còn phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nữa rồi. Vậy thì, bây giờ tôi phải làm sao đây? Xin ai đó hãy cho tôi lời khuyên…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét